Tin tức

Điều gì đến, sẽ đến

Đó là năm 1984, tôi có một cuộc hẹn với bác sĩ đa khoa của mình. Tôi bị cảm nên việc gặp bác sĩ chỉ là kiểm tra thông thường. Tuy nhiên, trong suốt quá trình kiểm tra sức khỏe, bác sĩ của tôi phát hiện ra một cục u ở vú. Ông lo ngại bởi vì khối u khá lớn vì thế tôi nhanh chóng được làm các xét nghiệm và chụp chiếu liên quan. Nhận chẩn đoán mắc ung thư vú là một cú sốc lớn trong đời tôi.

Bác sĩ khuyên tôi nên cắt toàn bộ tuyến vú nhưng tôi lựa chọn không trải qua phẫu thuật. Tuy nhiên, tôi vẫn truyền hóa chất và xạ trị.Đó là một khoảng thời gian vô cùng khó khăn cho tôi. Vợ chồng tôi có hai con nhỏ, một đứa 5 tuổi, một đứa 10 tuổi và hôn nhân của chúng tôi đổ vỡ sau chẩn đoán ung thư một thời gian ngắn.
[10850124_321712304696235_4438231652852339045_n]
Người thân trong gia đình tôi ở rải rác khắp nơi từ Australia đến Newd Zealand. Chỉ có mẹ tôi đến để trông nom các cháu giúp tôi. Thật đau khổ, bà qua đời khi tôi bắt đầu quá trình hóa trị liệu. Lại thêm một cú sốc và đau buồn nữa. Tôi dừng hóa trị liệu để lo ma chay cho bà.Sau tang lễ, tôi có cảm giác mình chẳng còn ai bên cạnh cả. Tôi thấy khổ sở với chính mình và vô cùng khó khăn trong việc chăm sóc các con. Tôi phải làm cùng một lúc 3 công việc để có đủ chi phí trang trải điều trị và nuôi con trong khi đương đầu với mọi tác dụng phụ của hóa chất như đau đầu, giảm trí nhớ, ngất lên xuống và tiêu chảy.Tôi kết thúc điều trị hóa chất và bắt đầu uống tamoxifen trong suốt nhiều năm liền. Tuy nhiên, sau đó ung thư tái phát và di căn vào phổi, gan và xương.Đó là câu chuyện của 20 năm trước đây lúc mà bác sĩ phát hiện ra tế bào ác tính trong cơ thể tôi bao gồm cả trong hạch và phổi. Tôi đã phẫu thuật để cắt tế bào ung thư ở phổi nhưng do di căn lan rộng, phẫu thuật không thể vét sạch tế bào ung thư.Khoảng thời gian đó, bác sĩ nói với tôi rằng, ung thư ở giai đoạn cuối và tôi chỉ có khoảng 6 tháng để sống. Thời điểm bác sĩ nói điều kinh khủng ấy với tôi đã xảy ra cách đây 10 năm. Tôi vẫn ở đây, còn sống và cảm thấy tôi sống với ung thư cả cuộc đời mình vậy. Tổng cộng đã là 29 năm.Tôi chỉ bắt đầu phải sử dụng các chăm sóc giảm nhẹ triệu chứng đau do ung thư vài năm trở lại đây. Đối với tôi, có thể nói đó là sự khác biệt rất tích cực. Bây giờ tôi phải sử dụng một vài dụng cụ hỗ trợ như dựa ghế khi bước đi, phải ngồi ghế khi tắm hay ngồi ghế đặc biệt khi đi vệ sinh.Y tá đến thăm và chăm sóc tôi một tuần 2 lần và gọi điện kiểm tra thường xuyên.Trong suốt 29 năm sống với ung thư, tôi đã vào viện chẳng đếm được số lần, nhưng tôi luôn cố gắng để có thể được ở nhà khi sức khỏe và bác sĩ cho phép. Được ở gần gia đình là điều quan trọng nhất đối với cuộc đời tôi.Tình yêu mà tôi dành cho các con và khát khao nhìn thấy chúng khôn lớn, xây dựng gia đình riêng, sinh con cháu đã cho tôi sức mạnh để tiếp tục sống trong nhiều năm qua. Tôi coi đó là phước phận, là lý do để mình có thể sống được với ung thư lâu như vậy.Lời khuyên của tôi cho những người cùng cảnh ngộ mắc ung thư vú di căn nhiều nơi trên cơ thể là hãy mạnh mẽ và can đảm. Đừng sợ hãi. Điều gì đến, sẽ đến. Hãy luôn có những người bạn tốt, gia đình ở bên cạnh để giúp đỡ bạn mỗi khi bạn cần. Đừng từ chối sự giúp đỡ từ tất cả mọi nguồn.
Bạn cần ý chí, gan góc và kiến thức để làm cho thời gian sống thực sự có nghĩa.Đối với riêng tôi, ung thư vú di căn là sự đau ốm. Tôi không cảm thấy rằng hôm nay mình sẽ phải chết. Tôi chỉ sống một ngày trọn vẹn nhất có thể và cố gắng duy trì ý chí ấy để sống.
Lược dịch câu chuyện của một phụ nữ mắc ung thư vú giai đoạn cuối tên là Agnes –
từ cuốn Living with Advanced Cancer – A guide for people with cancer, their families and friends)
Tài liệu của Hội đồng Ung thư Australia
Copyrighted by Australian Cancer Council

Điều gì đến, sẽ đến
Quảng cáo

Đối tác khách hàng

Đăng ký nhận tin

Vui lòng đăng ký nhận tin để biết thêm thông tin quảng cáo và quà tặng